Chữ BEAUTY thứ hai về chủ đề ‘The Beauty’ tháng 3 trên The Blue Expat là từ Beauty trong câu nói của người mẹ nhân vật Cheryl trong hồi ký mang tên Wild của nhà văn Cheryl Strayed:
Put yourself in the way of beauty
Cuốn truyện này sau đó được chuyển thành một bộ phim cùng tên do Reese Witherspoon thủ vai chính. Hồi ký này kể về trải nghiệm trên chuyến đi bộ 1100 dặm theo Pacific Crest Trail. Cô gái Cheryl mất cân bằng và thậm chí đánh mất bản thân mình phải dùng đến heroin, ngủ với bất kỳ người đàn ông nào gạ gẫm mình, có một hôn nhân không hạnh phúc, tất cả sau cái chết của người mẹ thân thương năm cô 22 tuổi. Suốt 4 năm vẫn chưa tìm ra câu trả lời làm sao cô có thể sống thiếu người mẹ của mình, thì chuyến đi 1100 dặm chông gai kia đã giúp cứu rỗi linh hồn cô.
Có những cái đẹp chỉ có trên những con đường chông gai
Tôi vẫn nhớ khi tôi leo ‘Nóc nhà Đông Dương’ – Fanxipang 2 năm trước, dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng vì chúng tôi quyết định tham gia chuyến đi này quá nhanh nên sẽ không tránh khỏi những trúc trắc trên đường đi, tôi cũng không thể ngờ là đường đi khó như vậy! Thời điểm mùa mưa, tôi không chuẩn bị giày dép hợp lý nên đã ra về với 10 đầu móng chân thâm đen và phải sau 1 năm 2 móng chân cái của tôi mới dài ra gần bằng lúc đầu. Tuy nhiên sau này khi nghĩ về chuyến đi đó, cái cảm giác dẫm 2 bàn chân đau nhức vào các đoạn bùn và úng chỉ khiến chúng tôi buồn cười. Tôi biết tôi sẽ không thực hiện chuyến leo núi này nữa, phần vì giờ đã có cáp treo, khung cảnh cũng bị ảnh hưởng, phần vì những cảm nhận chỉ có ở lần đầu thử sức sẽ là duy nhất và đủ để chúng tôi có thể gặm nhấm kỷ niệm đó nhiều năm về sau nữa. Trong những kỷ niệm đó là khung cảnh ở trên cao, của những ‘mùi’: mùi của núi, của sương và nước mưa mà những kẻ chỉ sống trong những căn nhà chật hẹp trong thành phố chật chội luôn mơ ước.
Nghe xong chuyến chinh phục Lưỡi Quỷ của cô nàng bánh bèo bé nhỏ Nhật Linh, dù trải nghiệm không hề dễ dàng gì, trải qua cái lạnh, ăn tuyết vì thiếu nước, ngủ với nước tuyết tan chảy qua dưới lớp đệm, khi được hỏi tóm tắt hành trình trong một từ thì từ đó vẫn là “Đã”.
Nếu như hành trình (có thể) mang lại sự đau đớn, tại sao chúng ta vẫn thực hiện nó? Bởi vì có những vẻ đẹp hữu hình và trong trải nghiệm của chúng ta mà ta chỉ có thể sở hữu khi dám bước tiếp.
Chút suy nghĩ về “Cánh cổng thiên thanh” ở Malta
Một mất mát gần đây nhất về cảnh quan thiên nhiên là “Cánh cổng thiên thanh” ở Malta đã không trụ lại sau bao nhiêu năm sừng sững ở đó, không chờ những người chưa sẳn sàng để ngắm bằng mắt trong đó có tôi.
Tuy nhiên sự kiện này gợi nhớ cho tôi cái may mắn của mình hơn là phản ứng hậm hực trách mình sao không tới đó sớm hơn. Tôi nhớ lại cảm giác tự hào và sung sướng đến mức tim đập thình thịch như vừa tập cardio lúc đặt chân tới 1 mảnh đất, à không, 1 hòn đảo trong mơ của tôi: Venice. Bởi vì chỉ mới mấy năm trước đó, khi được xem chương trình Discovery về Venice: thành phố nổi trên mặt nước và người ta nói nơi này có thể bị biến mất hoàn toàn trong vòng 100 năm, khi đó tôi đã nghĩ là có lẽ cuộc đời này sẽ không có cơ hội cho tôi chứng kiến Venice xinh đẹp. Nên thay vì buồn bã, tôi thấy may mắn vì mình còn được chứng kiến nhiều thứ xinh đẹp trong cuộc đời rồi và vẫn còn nhiều thứ đẹp đẽ khác đang chờ đợi! Azuro Window ơi, cảm ơn sự đánh thức của người, tôi sẽ không chần chừ với những khám phá sắp tới nữa!
Có những sự không may lại là tiếng chuông đánh thức sự biết ơn và nhắc nhở ta có những cái đẹp đang hiện diện ở đó, không chờ ta khám phá nếu ta không tự nhấc mình lên và đi tìm.
Mất mát gợi ta những gì ta đang sở hữu
Tiếng Việt có một câu rất hay “Của đi thay người”. Câu nói này khiến chúng ta kiềm chế những suy nghĩ tiêu cực và cùng lúc hướng tới sự tích cực.Sức khoẻ và thân thể ta mới là quan trọng và đồ đạc có mất đi cũng có thể thay thế. Tôi muốn hướng đến một cách hiểu khác nữa khiến tôi mỉm cười mỗi khi nghĩ đến câu nói này: khi mất đi thứ gì đó ta nên nghĩ ngay đến cái ta còn đang sở hữu.
Nếu nghe nói hàng xóm bị trộm, phản ứng của chúng ta phần lớn sẽ là giật mình đi tìm xem nhà mình có bị mất gì không, chắc chắn sẽ kiểm tra thứ quan trọng nhất đầu tiên, rồi có lẽ thở phào vì trộm chưa tìm đến mình.
Tiếng Anh có từ ‘blessed’ có thể hiểu là “được phù hộ” trong tiếng Việt, đó là từ ta nên nói với mình, có những cái đẹp trong sự mất mát, đó là vì ta nhận ra điều may mắn, điều mà ta đã được ban phước. Nhà văn Cheryl Strayed có chia sẻ là nhiều người đã chia sẻ với bà họ cảm ơn bà như thế nào với câu chuyện bà đã tìm ra bà phải sống thế nào khi thiếu người mẹ thân thương ở bên rằng họ đã nhận ra họ phải dành cho mẹ mình những điều lâu rồi chưa làm. Có nhiều người gọi điện ngay cho mẹ mình khi gấp cuốn sách lại và nói với mẹ rằng họ yêu bà, họ cảm ơn bà, họ may mắn sao khi vẫn còn mẹ. Có phải mất mát có sức liên tưởng mạnh mẽ nhất gợi cho ta đến những gì ta đang sở hữu?
Có nhiều điều tốt đẹp ẩn sau những thứ ta đánh mất
Trong bộ phim Up: khi ông già Carl đã sống cằn cỗi bao nhiêu năm cố bám trụ vào căn nhà rồi đến lúc bị buộc phải rời đi, đối diện với việc mất tất cả, ông mới dám quyết định thực hiện chuyến đi mơ ước của ông và người vợ đã khuất. Tôi thích nhất là cảnh ông để mọi thứ mang kỷ niệm trong ngôi nhà trôi đi để giữ căn nhà bay trên không. Sự mất mát vật chất này đưa ông tới gần hơn với thác nước trong mơ và bảo vệ được người bạn mới: cậu nhóc Russel.
Hay quay trở về với cuốn hồi ký Wild, Cheryl đã bị mất cần bằng đến nỗi dùng đến heroin sau sự ra đi đột ngột của người mẹ do căn bệnh ung thư, rồi sau đó bước ra từ những nỗi đau cô vẫn chọn sự sống và hiểu ra điều mẹ cô từng nói:
“There’s a sunrise and a sunset every day, and you can choose to be there for it ––
you can put yourself in the way of beauty.”
Vẻ đẹp cuộc sống ở khắp nơi, ngay cả trong nỗi buồn nhất, cả những thử thách của cuộc sống mà ta không thể kiểm soát được, cả những điều mà ta luôn cho là xấu xí cũng ẩn chứa những thứ tốt đẹp. Điều quan trọng là ta có chọn nhìn ra nó không thôi. Dẫu rằng điều này yêu cầu cả một thời gian nỗ lực và cả những trải nghiệm đau lòng để đánh thức những suy nghĩ đơn giản đến tận cùng hướng ta đến cái đẹp. Tôi hy vọng bạn cũng sẽ chọn như tôi, cố gắng giữ niềm tin vào vẻ đẹp cuộc sống dù cuộc đời có đẩy ra tới những hoàn cảnh nào, bởi vì luôn có bình minh và hoàng hôn ở ngoài kia, quan trọng là ta có chọn đi về phía nó hay không.